Trước đây, khi tổ chức từng hoạt động nhỏ em rất tự tin, còn giờ đây khi ở tổ chức lớn hơn, va chạm với những con người trong môi trường chính trị, thêm bản tính cầu toàn và không khéo léo trong giao tiếp, em đâm ra tự ti và cảm thấy hoang mang. Nhiều lúc em thèm được như những con người không có chức vụ gì, họ có thể diễn tả một ý tưởng, một nội dung gì đó rất dễ dàng, khiến người xung quanh ai nấy đều vui vẻ, còn em sao khó khăn quá. Em muốn gợi mở một câu chuyện thân tình nhưng rồi cứ lòng vòng không đi đến đâu, thậm chí nghiêm trọng khiến người đối diện không cảm thấy hào hứng.
Nhiều đêm liền mất ngủ, chợp chờn với mớ công việc chưa xong, chẳng tập trung việc nào ra hồn, giải quyết việc này chưa kịp thì việc khác lại tới, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi và chán ghét bản thân mình. Rồi em tìm đến những cuốn sách viết về nỗi sợ hãi cuộc sống, những nỗi sợ mơ hồ, thậm chí phật pháp để tâm tính được bình an hơn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để rèn tâm tính của mình theo ý muốn. Bên em có chồng luôn động viên, an ủi rằng giai đoạn này sẽ chóng qua nhưng không hiểu sao bản thân luôn cảm thấy cô đơn và muốn sống một mình.
Em sợ rằng tâm trạng này không sớm thì muộn sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của mình. Em không muốn chồng thấy em buồn, thấy em lo lắng từ ngày này sang ngày khác mà không sao giải toả được. Giờ đây, em cảm thấy muốn buông xuôi nhưng trách nhiệm với công việc, chức vụ cứ níu em lại. Giờ em thầm nghĩ phải chăng ngày xưa mình đừng cầu toàn, háo thắng có khi bây giờ sẽ cảm thấy bình an và tiếp tục cống hiến năng lực, khả năng cho tổ chức. Em từng gặp một vị nữ lãnh đạo để ngỏ ý muốn rút, không giữ vai trò đứng đầu một tổ chức nữa để đỡ bị áp lực. Lý do là em muốn có em bé vì năm nay em cũng 30 tuổi, chuyện sinh nở đang gặp khó khăn, phải thụ tinh. Vậy mà em không được chấp thuận do phải tìm được người thay thế và người này phải được lãnh đạo đồng ý.
Em từng gặp ba cô chuyên viên tâm lý lớn tuổi, một cô nói em làm đơn xin nghỉ không lương hai tháng để tập trung thụ tinh chuyển phôi đợt cuối, “không có mợ chợ vẫn đông” nhưng em đã không làm được vì nghĩ làm thế sẽ rất tội cho người nào gánh vác mớ công việc của mình. Một cô nói em “buông bỏ tất cả” nhưng em không biết bắt đầu từ đâu, còn một cô còn nói em “không được bình thường”. Giờ đây em không biết phải làm gì giữa một mớ hỗn độn về cảm xúc chưa giải toả được, thấy mịt mù về tương lai. Em muốn nhận được lời chia sẻ, chân thành cảm ơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét